Chuyện lạ có thật: "Cưới vợ 2 cho chồng"!!!

Chuyện lạ có thật: “Cưới vợ 2 cho chồng”!!!

Tôi bắt đầu mở lời : “Hôm nay cháu về đây trước là thăm ông bà và em N. Sau là cũng có câu chuyện xin thưa gửi. Chồng cháu cùng em N đã quen nhau lâu dài, nếu 2 người đó thật lòng thương nhau cháu cũng không ngăn cản”.

Chuyện lạ có thật: "Cưới vợ 2 cho chồng"!!!
Chuyện lạ có thật: “Cưới vợ 2 cho chồng”!!!

Chồng gọi điện “không ra nhanh thì mất chồng đến nơi”, tôi hoang mang vì sống với anh ấy 9 năm tôi rất rõ tính nết của chồng mình. Tôi đứng ngồi không yên, linh cảm mách bảo có điều gì đó không hay. Nhưng 5 tháng nay tôi đưa con về quê để ông bà trông và cho cháu đi học. Lại gặp phải mùa cấy cày nên cũng muốn ở nhà phụ giúp cha mẹ.

Vợ chồng mới ra Hà Nội sống và làm việc còn gặp nhiều khó khăn chưa có đủ điều kiện để cho con đi học. Nhưng khi nghe những câu nói bất thường từ chồng mà tôi không thể nào ngồi yên được, thu xếp việc nhanh rồi gọi cho chồng về đón.

Chúng tôi cãi nhau suốt dọc đường đi. “ Mày là kẻ vong ơn bội nghĩa, tham phú phụ bần. Một tay tao nuôi 3 đứa con và nuôi mày  ăn học bao nhiêu năm trời. Giờ mày mới kiếm chút tiền mà muốn quay sang bỏ tao à. Mày chê tao nghèo, chê tao xấu mà muốn rũ bỏ mẹ con tao hả? ..” Tôi không kiềm chế được cơn điên loạn của mình mà không từ lời nào để sỉ nhục anh. Anh gần như không nói lại lời nào, tôi lại càng muốn phát điên vì tính anh vốn rất nóng. Gần 10 năm chung sống anh luôn kiểm soát tôi theo ý anh, nói gì, làm gì trái ý anh là anh gắt gỏng thậm chí lải nhải cả ngày. Vậy mà hôm nay anh để tôi nói rất nhiều mà không nói lại gì ? Tôi linh tính có điều gì chẳng lành.

Khi tôi vừa đến cổng nhà thì bà bán nước nhanh nhảu hỏi:

“Mới về quê lên à? Có cô em họ ra ở trọ hả?’

Tôi giật mình nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh trả lời  “ Vâng, cô em họ cháu, nhưng có mấy đứa thì bác nhìn thấy đứa nào?

Bà trả lời : Đứa có tóc dài gần tới mông ấy?

Tôi nói: Vâng đúng rồi bà ạ? Tôi vội vàng chào rồi vào nhà.

Tôi choáng váng, tim đau như có muôn vàn vết dao cứa,  nóng mặt nhớ lại 7 năm về trước, khi tôi mới sinh đứa con gái đầu lòng được 2 tuổi thì anh đưa bạn gái về nhà chơi mấy lần. Anh giới thiệu bạn bè anh, tôi là chị gái và dặn mọi người đừng nói anh đã có vợ con, nhà trường biết sẽ đuổi học. Mẹ chồng tôi vì thương con mà cũng bảo tôi phải nén lòng lại để chồng tôi học cho xong.

Khi con thấy anh về nó chạy ra ôm và gọi bố ơi thì anh đỏ mặt rồi nói lại “ ơ, ơ cháu ..cháu ra ngoài kia chơi”. Tôi trong buồng nghe rất rõ mà cố nén nỗi đau vào lòng.

Một lần khác anh lại đưa bạn ấy về, tôi đi làm về rồi xuống bếp nấu ăn. Vừa bước vào cửa bếp thì thấy cô ấy đang ôm chồng tôi. Tôi giật mình rồi quay ra nhanh không nói gì.

Cũng từ đó thì họ không còn gặp nhau nữa vì chồng tôi ra trường, anh ấy nói dối cô ấy là vào Miền Nam làm việc nên họ cũng chia tay từ đó.

Tôi không nhắc lại chuyện đó nữa mà cũng chuyên tâm việc đồng áng. Rồi trong 7 năm trời tôi tần tảo lam lũ  làm việc và sinh cho anh 1 gái, 1 trai nữa, rồi cùng anh trải qua bao khó khăn trong cuộc sống. giờ mọi việc cũng mới bắt đầucó chút tiền, không phải đồng áng nhưng bù lại những vất vả cơm nước thợ thuyền cũng chẳng nhẹ nhàng chút nào. Tôi vẫn không nề hà mà cùng anh cố gắng.

Tôi nghĩ về những hy sinh, những đắng cay nhọc nhằn mà tôi đã phải gánh chịu để rồi hôm nay nhận được trái đắng này tôi không cam lòng. Đã vậy họ dám ngang nhiên dẫn nhau về nhà  mà ăn ngủ như thể tôi không tồn tại trên cuộc đời này vậy?

Tôi đã không kiềm chế được mà chửi tất cả thợ thuyền “ chúng mày là những loại khốn nạn, thấy chúng nó đưa nhau về đây mà không đứa nào mở mồm nói với tao một câu nào à? Toàn loại vong ơn bội nghĩa..

Không ai nói hay trả lời câu gì? Máu tôi như sôi sùng sục, chỉ muốn đập nát khuôn mặt đều giả của người đàn ông này. “Mày không có óc sao, mà dám ngang nhiên đưa gái về đây ngủ. Trong nhà các cháu có đủ mà mày không biết ngượng à? Mày thích sao chúng mày không đưa nhau ra nhà nghỉ mà chết với nhau ở đó sao lại đưa nhau về nhà tao? Mày là thằng khốn nạn. Tao mới về quê được 5 tháng để lo cho con mày, để phụng dưỡng cha mẹ mày còn mày thì đưa gái về nhà đàn đúm được sao? Mày còn nhân tính nữa không?”

Anh ta nói lại ‘ mày câm mồm đi, mày ngu thì mày mất chồng thôi” rồi bỏ đi.

Cũng từ đó giữa chúng tôi luôn xảy ra tranh cãi, mâu thuẫn tối ngày. Mỗi lần như vậy là anh lại đi. Có lần anh bảo thợ chở ra ra bến xe để đi Tuyên Quang vì có công trình ở đó. Khi nó về thì tôi hỏi thợ “ mày đưa chú đi đường nào?

Nó chỉ cho tôi, thì tôi nghĩ ngay là chồng tôi đi đâu, vì đi Tuyên Quang phải đi đường khác sao lại đi đường Lạng Sơn.

Tôi vội vàng ôm con 2 tuổi ra bắt xe ôm chạy theo sau, đến bến xe anh xuống thì tôi chờ bên ngoài, chờ rất lâu rồi cơn mưa to gió lớn từ đâu kéo đến. Tôi mất dấu anh từ đó. Tôi lấy máy bàn gọi vào di động cho anh thì anh nghe thấy tôi lên tiếng là tắt máy ngay. Có lẽ anh giật mình “ tại sao lại nổi máy bàn ở khu vực Lạng Sơn”.

2 Mẹ con loay hoay rồi về thì anh cũng có mặt ở nhà được một lúc trước đó. Tôi chỉ thẳng vào mặt “ Mày giỏi lắm, tao về sẽ nói với bố mẹ và họ hàng xem mày sẽ sống thế nào?

Anh cũng nói lời chia tay với cô ta và khai thật là đã có vợ con rồi. Nhưng cô ta không tin mà tức tốc xuống Hà Nội để vào nhà tôi xem sự thật ra sao, hay vì không muốn cưới cô ta mà thuê người giả làm vợ làm con.Tôi nén lòng lại và nhẹ nhàng nói sự tình đầu đuôi, thì cô ta ngồi khóc rồi đi về, nửa tin nữa ngờ lần sau lại xuống.

Tôi căm lắm mà vẫn cố kể lại 7 nămtrước khi cô ta về như thế nào? Cả 2 chúng tôi ngồi khóc khi nghĩ  về người đàn ông bội bạc kia. Tôi không trách cô ta mà hận chồng mình. Chồng tôi đã lừa cô ta là chưa vợ con gì.

Tôi đi nấu ăn rồi đêm đó cô ta ngủ ở lại. Chồng tôi nằm giữa, cô ta một bên còn mẹ con tôi 1 bên. Cả đêm chẳng ai ngủ được, chỉ nằm im và nín thở. Chuyện thật mà như đùa, chẳng ai tin là sự thật ấy đang tồn tại giữa Thủ Đô này mà không phải nơi xa xôi hẻo lánh nào.

Sáng hôm sau cô ta về thì chúng tôi lại nổilửa cãi nhau, chồng tôi tuyên bố muốn cưới cô ta, nếu tôi không chấp nhận thì ra khỏi cái nhà này.Tôi cay đắng nhận ra bản chất khốn nạn của người đàn ông này. Nhưng tôi vẫn yêu chồng và muốn cho con một người bố.

Tôi nghĩ rằng nếu cứ thế này thì sớm muộn cũng mất chồng. Tôi bình tĩnh suy nghĩ nên làm gì? Tôi đã nghĩ ra kế hoạch hoàn hảo cho mình sau khi được tư vấn bởi chuyên gia tư vấn tâm lý Vera Hà Anh.

Tôi quay ra nhẹ nhàng, không chiến đấu nữa. Mà tỏ ra đồng ý với chồng để cưới cô ta.

Tôi cố gắng thuyết phục chồng đưa tôi về gia đình cô ấy, xem nếu họ đồng ý thì tôi sẽ về quê lựa lời nói với bố mẹ để đồng ý cho anh cướithêm vợ mới.

Ban đầu anh không tin và nói là về đó để tôi làm ầm lên thì bẽ mặt. Tôi đã hứa và thề thốt để chồng tin. Tôi thuyết phục anh 3 ngày 3 đêm anh mới nghe.

Rồi cô ta đưa chúng tôi về nhà bố mẹ đẻ, ban đầu họ rất vui. Chuẩn bị cơm nước rất tấp nập, nhưng khi cô ta giới thiệu tôi là vợ thì họ thả gà ra ngay và tỏ thái độ luôn.  Lâu nay anh vẫn về đó ăn cơm và nói dối họ là chưa có gia đình. Không khí lúc đó rất căng thẳng. Tôi bắt đầu mở lời : “Hôm nay cháu về đây trước là thăm ông bà và em N. Sau là cũng có câu chuyện xin thưa gửi. Chồng cháu cùng em N đã quen nhau lâu dài, nếu 2 người đó thật lòng thương nhau cháu cũng không ngăn cản.  Cháu thì cũng chẳng có gì, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, chỉ có 3 đứa con thơ” Nói đến đây tôi dừng lại nghẹn ngào.

Một lúc sau ông lên tiếng “ Chỉ để một người phụ nữ khổ thôi, không thể để 2 người cùng khổ”

Vừa nói dứt lời thì cô ta òa khóc như có ai cào cấu vào ruột gan.

Chúng tôi ra về mà nhà họ như vừa xảy ra đám tang vậy. Còn vợ chồng dọc đường không ai nói gì. Tôi hả hê mừng quá mà không dám cười. Đời được cứu rồi, ơn giời kế hoạch như tôi dự tính.

Một tháng sau cô ta lấy chồng và chúng tôi vẫn giữ liên lạc. Chúng tôi trò chuyện thì cô ta thú nhận là “ Vì chị tốt quá, chị đã không làm gì em lại còn nấu cơm và cho em ngủ lại. Nên em không dám. Nhưng nếu như chị..thì dễ cho em”

Cũng kể từ đó đến nay chồng tôi chuyên tâm làm ăn và không còn nhắc đến chuyện đó nữa.

Tôi cũng học được bài học lớn qua sóng gió này, phải chăm chút bản thân, yêu và trân trọng mình, quan tâm chồng nhiều hơn và kịp thời. Càng chiến đấu càng thua, càng khiến cho đối phương tăng sức mạnh.  Tôi còn nhớ rất rõ câu nói của chuyên gia tâm lý Vera Hà Anh nói rằng ” Là phụ nữ phải biết lãnh đạo bằng yêu thương mới mong thắng được nếu bạn thực sự còn cần người đàn ông đó”.

Qua câu chuyện cuộc đời tôi, nếu bạn nào có chồng giống tôi thì hãy bình tĩnh suy xét và tính toán. Phải đấu bằng trí tuệ chứ nóng giận chỉ mất chồng như chơi.

Vera Hà Anh!

 

Scroll to top