Lá thư viết cho người tình bé nhỏ của tôi!

Kể từ ngày xa em, tôi ăn không ngon ngủ không yên. Đêm nào cũng mơ thấy ác mộng. Cảm giác bị bỏ rơi khiến tôi muốn tẩy não mình. Tôi sợ hãi khi đi làm vì tôi không dám tin rằng em không còn ngồi đó nữa, nơi căn phòng nhỏ có tiếng cười của em.

Ngày em nói với tôi “em xin lỗi vì không đủ kiên nhẫn để cùng tôi đi đến cuối con đường như những gì em đã hứa?”

Em khóc nức nở trong vòng tay của tôi. Tôi cắn răng đủ để mình không bật thành tiếng. Tôi ghì em thật chặt vì sợ phải nhìn đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy trở lên xa lạ.

Tôi đã dự định để nói chuyện tương lai cùng em. Để em chuyên tâm làm việc và cống hiến, để em tỏa sáng và hạnh phúc khi bên tôi. Nhưng chưa kịp nói thì em đã vội buông 2 từ “ly biệt”.

Em nói tiếp trong nghẹn ngào ” Tôi rất tốt nhưng không còn phù hợp với em nữa?”

Tôi đã không đủ mạnh mẽ để giữ mình không òa khóc. Tôi đã khóc như một đứa trẻ mất một điều gì quan trọng lắm, lớn lắm.

Tôi biết mình không thể giữ được bước chân em nữa rồi. Tôi không còn là tất cả với em. Tôi không phải là đích đến mà em cần. Tôi bất lực để giọt nước mắt em rơi.

Thời gian qua tôi cứ ngỡ em sẽ nhìn thấy sự nỗ lực của tôi, cứ ngỡ em sẽ hiểu tôi đã và đang làm mọi điều tốt đẹp để mình được bên nhau mãi mãi. Có lúc tôi mềm yếu mong manh dễ vỡ để được em vỗ về. Có lúc tôi mạnh mẽ cứng rắn để em tựa vào. Có lúc tôi nghiêm khắc để em tập trung. Tôi đã mạnh mẽ, trưởng thành và phát triển hơn sau bao sóng gió. Nhưng sóng gió này tôi đuối quá em ơi!

Dù tôi có nói gì em cũng nhất quyết đi. “Em nói em cần thêm trải nghiệm, em nói em cần tìm cho mình cảm giác mới lạ hơn”

Tôi biết khi bên tôi em vẫn mơ màng đi chỗ khác, tôi làm lơ mà bỏ qua. Tôi biết em chưa thực sự thuộc về tôi khi bên tôi em vẫn nhắn tin, tìm hiểu và mang theo tham vọng vô hình ấy. Tôi vẫn im lặng. Bởi tôi tin rằng mình đủ sức để che chở bảo vệ cho em và sẽ chẳng có ai yêu em nhiều như tôi cả.

Tôi đã lao vào công việc mà quên cả thời gian, để mong kết quả sẽ khiến em yên tâm mà bên tôi.

Tôi nói “ Hãy bên tôi, tôi sẽ làm mọi điều vì em”

Em nói” Muộn rồi, để người ta dưới đáy rồi mới vớt lên”.

Tôi giật mình vì đúng là tôi đã quá mải miết công việc mà không quan tâm em nghĩ gì?

Tôi bât lực nhìn em thu dọn đồ đạc, hành lý mà tôi chỉ biết ngồi sụp xuống khóc, chân đứng không vững, bàn tay run run. Cái cảm giác cô đơn sợ hãi ùa về tràn ngập tâm trí tôi.

Tôi nói “hôm nay em mời tôi một bữa được không? ”

Em đồng ý ngay như thể muốn bù đắp cho tôi.

Tôi lại bên em nói cười vui vẻ như đứa trẻ nhận được quà. Rồi khi chia tay tôi vẫn cố giữ nụ cười trên môi để em bước đi trong thanh thản.

Đêm qua tôi lại mơ thấy ác mộng. Tôi sợ hãi và gào thét rất nhiều trong giấc mơ ấy. Trước khi gặp em tôi đã từng chìm đắm mình trong những ác mộng ấy. Giờ nó lại trở về bên tôi khi em ra đi. Tôi đã từng hứa sẽ không bao giờ muốn điều này quay trở lại. Vậy mà một lần nữa tôi không kiểm soát được tâm trí mình.

Tôi vô cùng biết ơn em đã bên tôi trong suốt thời gian qua cùng tôi đi qua những ngày tháng thăng trầm. Không có em tôi đã không có được ngày hôm nay. Ngày đó em ngây thơ trong trẻo nói về tôi như một điều gì đó lớn lao và vĩ đại lắm ý. Tôi như người được chắp thêm đôi cánh thỏa sức đam mê.

Tôi xin lỗi vì đã chưa mang lại mọi điều như em mong đợi. Tôi không trách giận em bất cứ điều gì bởi với tôi em là cô gái đáng yêu vô cùng, dễ thương vô cùng. Ngay cả khi nói trước quên sau, ngay cả khi hờn khi dỗi. Đặc biệt khi em cười đẹp như mùa thu tỏa nắng em có biết không?
Tôi chúc em hạnh phúc và thành đạt trên con đường em chọn, mặc dù không có tôi chung bước.

Có lẽ cú sốc này vũ trụ muốn tôi trưởng thành hơn, thành công hơn nữa để mai này em quay trở lại sẽ bảo vệ được cho em.
Tôi nói “Em hãy bay đi, bay thật cao thật xa để cho đôi cánh thêm vững vàng. Nếu một ngày nào đó em chưa tìm được bến đỗ hãy nhớ rằng nơi đây tôi vẫn mong chờ em trở lại”

Không có tôi bên cạnh hãy biết chăm sóc bản thân em nhé.

Tôi vẫn giữ thói quen cầm cơm đi, nhưng rồi lại cầm về. Em nói em không ăn được cơm hàng vì mỗi lần ăn là đau bụng. Kể từ đó sáng nào tôi cũng một tay xách máy tính, một tay xách làn cơm cho em. Thế mà khi hờn dỗi em lại bỏ chẳng ăn, để tôi gặm nhấm một mình.

Nhớ là hãy nghĩ trước khi nói nghe chưa, đừng làm mặt dỗi nữa. Tôi sợ người ấy chẳng im lặng như tôi mỗi khi em như vậy. Em sẽ tổn thương, tôi buồn.

Giờ này em ở đâu? Tôi nhớ em vô cùng.

Ngàn lần tôi muốn nói “ Biết ơn và yêu em ”

NGƯỜI TÌNH BÉ NHỎ 100 NĂM KHÔNG CƯỚI CỦA TÔI!

Vera Hà Anh.

Scroll to top