Hé Lộ Sự Thật Chuyên Gia Tâm Lý Vera Hà Anh Bị Trầm Cảm Do Chồng Đánh Và Hành Trình Tìm Lại Hạnh Phúc Cho Chính Mình

Tôi đã từng được hạnh phúc khi mới bắt đầu cuộc sống hôn nhân. Chúng tôi đến với nhau không giống như những mối tình khác, không nồng cháy và cũng chẳng ồn ào. Mọi thứ diễn ra từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết hôn chỉ trong 6 tháng. Thời gian đầu mọi thứ đều khá ổn, cả tôi và anh đều suy nghĩ lạc quan, vui vẻ. Khi ấy cuộc sống hôn nhân với tôi khá tuyệt vời. Dù cho bầu bí nặng nề cũng chẳng hề làm mất đi sự lãng mạn của chúng tôi.

BẮT ĐẦU PHÁT SINH MÂU THUẪN…

Rồi ngày sinh cũng đến, tôi hạnh phúc ôm con vào lòng. Nhưng cũng từ đó mà mọi thứ bắt đầu thay đổi.  Áp lực con cái, công việc, gia đình khiến cho một cô gái như tôi thấy quá sức so với độ tuổi 25.

Đặc biệt là tài chính gia đình, chi tiêu phát sinh khi có thêm con nhỏ. Tôi cũng chẳng dám mua bán gì cho bản thân, cũng cố gắng tần tiện chỉ dám mua cho con và sinh hoạt gia đình.

Có lần chồng tôi mở két thấy còn ít tiền, chẳng hỏi gì mà lại nói” mới đem tiền về, chưa tiêu gì sao đã hết?”. Nghe thấy anh nói vậy, tôi rất ức chế cứ như thể tôi đem tiền đi tiêu gì hoang phí hay cho ai  vậy.

Tôi hỏi anh “Anh nói kiểu gì vậy? Anh nói thế là ý gì?”.

Anh không trả lời mà nói “Chỉ phá là giỏi”.

Tôi ức quá vừa khóc vừa nói ”Tôi chán cái cảnh này lắm rồi”.

Anh lại nói tiếp “Cô không thích ở cái nhà này thì biến”.

Nghe chỉ muốn phát điên lên, muốn ôm con bỏ về ngay lập tức.

Tôi mếu máo nói ”Tôi mệt mỏi lắm rồi”.

Anh vẫn không dừng lại “chẳng được tích sự gì, chỉ mỗi việc ăn với bế con mà cũng kêu mệt”.

Tôi gắt lên “anh nói tôi vô tích sự thì chó nó hàng ngày nấu cơm cho anh ăn? Chó nó đẻ con rồi chăm con cho anh? Chó nó nhà cửa cơm nước thợ thuyền, giặt giũ, bán hàng hả? Sao anh có thể nói những lời như vậy?”

Anh bỏ đi tắm và còn nói thêm “Không có cô thì có người khác”

Tôi điên tiết vừa khóc vừa thu quần áo vào ba lô: “Được để mẹ con tôi đi cho anh hài lòng”

Anh tắm xong đi ra thì thấy mẹ con tôi chuẩn bị ra khỏi nhà, vội chạy theo và nói “tối rồi đi đâu, muốn thì mai hãy đi.”

Tôi vẫn khóc và quyết đi.

Anh nói “đùa tí thôi mà, làm gì mà ghê thế”

Rồi giằng đồ để xuống đất và bế con, kéo tay tôi vào phòng.

Đây không chỉ một lần mà rất nhiều lần cãi vã nhau vì những lý do, những câu nói rất ngớ ngẩn. Những lần cãi vã như thế này cũng thường xuyên và ngày càng nhiều hơn. Có khi giận nhau cả tuần nằm riêng, chẳng ai nói với ai câu gì, cứ như 2 cái bóng trắng vô hồn bên nhau. Xong làm lành hết giận lại vui vẻ bình thường. Thực sự như cái phường chèo 2 người diễn 2 người xem.

MÂU THUẪN TIẾP TỤC GIA TĂNG…

Ngày đứa con thứ hai ra đời là lúc áp lực tăng nhiều hơn. Công việc nhiều lên, riêng mỗi việc chăm 2 con nhỏ đã ngốn hết thời gian rồi. Còn chưa kể đến việc nhà, bán hàng, cơm thợ,… Ngày nào cũng như ngày nào, nó diễn ra thường xuyên và lặp lại như vậy. Tôi như bị “mắc kẹt” giữa đống công việc thường ngày ấy, gần như không ra khỏi nhà trừ lúc đi chợ và cho con đi học.

Chồng tôi đi làm không sao nhưng cứ về đến nhà, anh chẳng muốn động tay giúp vợ việc gì, đã thế thay đồ xong lại vứt vung vãi khắp nhà. Chỉ đi dọn cái đống đó thôi cũng đủ bực mình rồi. Lại còn nằm dài chơi game, cười khúc khích trong khi tôi thì chẳng có lúc nào ngơi tay, nhờ làm việc gì cũng khó. Anh luôn nói “anh đi làm về mệt rồi, em có mỗi việc ở nhà thôi thì tự làm đi, đó không phải là việc của anh”. Nghe vậy là vừa tức, vừa khó chịu. Nói ra thì cãi nhau mà không nói thì chỉ muốn nổ tung cái đầu. Ức không chịu được, nước mắt lại trào ra, chỉ muốn buông bỏ hết để về với mẹ. Ước gì được quay về thời con gái, được tự do thoải mái vui chơi, không phải như bây giờ.

Cả ngày quay cuồng con cái, cơm nước, bán hàng cũng đủ mệt lử, chỉ thèm một giấc ngủ ngon. Vậy mà cứ ăn cơm tối xong là anh lại ôm điện thoại chơi game đến tận khuya, thường là 1-2h đêm mới chịu đi ngủ. Giờ đó là tôi và con đã ngủ say rồi. Nhưng cứ lay vợ dậy để đấm lưng hoặc ân ái cho dễ ngủ. Tôi luôn từ chối để được ngủ tiếp và thiếp đi sau đó luôn. Tôi giật mình vì có cái gì vừa huỵch vào mông, mắt mở to thì ra chồng tôi vừa tức vừa sợ, nhưng thôi cố nhịn, gạt nước mắt rồi quay sang ôm chồng xin lỗi, vì sợ đêm hôm mà to chuyện thì con cái thức giấc. Mọi chuyện đâu đó, anh nằm duỗi thẳng cẳng ra ngáy chẳng quan tâm hay hỏi han gì vợ nữa. Tôi trằn trọc khó ngủ. Sáng ngủ dậy, mặt anh tỏ tỉnh bơ như chưa hề có điều kinh hoàng nào từng xảy ra.

Có những lần tôi cứ nằm im, kệ cho làm trò, cứ lì ra chẳng thèm động vào thì anh như thằng khùng. Chân tay bứt dứt, khó chịu.  Hết dậy đi vệ sinh rồi quay về giường, vào nằm chưa ấm chỗ thì lại bật dậy đi uống nước. Làm cái gì cũng mạnh tay mạnh chân. Chân bước huỳnh huỳnh giữa đêm khuya. Tôi nằm run như chó phải bả, động vào không được, ngủ không xong.

Hành nhau như vậy đến gần sáng, rồi mệt quá ngủ thiếp đi. Sáng ngủ dậy nhìn người như chết trôi, phờ phạc, anh cứ nằm lì như vậy đến trưa không đi làm, kệ cho điện thoại reo. Nếu vợ chồng giải quyết được thì đến chiều anh lại cuống cuồng đi làm. Tôi mà để lâu thì phát sinh nhiều chuyện, có khi anh bỏ công việc rủ bạn đi nhậu tới khuya mới về, hoặc đi đâu đó tắt luôn điện thoại không liên lạc được.

Biết là mọi chuyện luôn như vậy nhưng cơn thèm ngủ nó khiến tôi lú lấp hết cả. Tôi ghét chồng cái tội mải chơi, không quan tâm đến tâm sinh lý của tôi. Tôi chủ động trước thì anh không nghe, mà để quá khuya khi tôi đã ngủ say thì chẳng có cảm hứng gì.

Mâu thuấn mỗi ngày một nhiều, hết chuyện này đến chuyện khác.

MÂU THUẪN LÊN TỚI ĐỈNH ĐIỂM…


Đỉnh điểm nhất là một lần trong khi ngủ anh mơ và gọi tên một người con gái khác. Chẳng hiểu mệt như thế, ngủ say như thế mà tôi vẫn nghe rõ anh nói:

‘G em ơi, công việc đến đâu rồi”

Tim tôi như ngừng đập, nằm im để nghe không dám thở sợ tiếng động anh sẽ ngừng nói. Tôi muốn biết điều anh nói là gì? Rồi thức trắng cả đêm không ngủ được. Tôi chắc chắn rằng anh và người đó đã có gì mờ ám, trong đầu liên tưởng đủ thứ. Trong lòng đầy uất hận. Chờ đến sáng tôi mới hỏi:

“Đêm qua anh mơ gọi tên ai vậy?

Anh chối bay: Nói linh tinh, tên ai?

Tôi nói: Tên G là đứa nào?

Anh lúng túng: G nào?

Tôi nói: Mơ gọi cả tên nhau cơ đấy?

Anh vẫn cãi: Em lại kiếm chuyện cãi nhau đấy?

Tôi ức chế nói: Anh là đồ giả dối. Tôi không tin anh được.

Anh đuối lý: Tùy, nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi chẳng có gì cả.

Tôi tức điên lên, máu sôi sùng sục, chỉ muốn bóp cổ anh cho chết luôn.

NHỮNG THÁNG NGÀY ĐEN TỐI ẬP ĐẾN..

Từ đó tôi bắt đầu kiểm soát anh, đi đâu? làm gì? với ai? lục ví, lục điện thoại để mong tìm được nhiều chứng cứ, đi đến đâu, tôi luôn để ý anh xem có nhìn ai không? G là đứa nào? rồi lườm nguýt chồng.

Tôi chẳng tha thiết làm việc gì, bỏ bê con cái, nhà cửa, công việc để chạy theo anh. Có lần 2 người ức chế quá mà cãi nhau.

Chồng tôi nói: Em như bị điên ấy, em làm anh rất ức chế.

Tôi trả lời: tôi bị điên là vì anh, tất cả là tại anh? Chính a đã phản bội tôi.

Chồng nói : Anh không làm gì có lỗi với em cả, em chỉ làm quá lên mà thôi.

Tôi nói: Không phản bội mà mơ gọi tên người ta hả?

Chồng nói: Từ nay tôi cấm cô đi theo tôi, tôi phát chán cô rồi. Cô là loại vợ khốn nạn, tôi xấu hổ vì có người vợ như cô..

Tôi khóc: ừ đấy, tôi cũng chán anh lắm rồi.

Rồi 2 vợ chồng giận nhau, chẳng ai nói với ai câu nào. Có một lần 2 đứa con đánh nhau vì tranh giành đồ chơi, khóc om tỏi. Anh đã không kiềm chế được nên đã đánh con, được đà tôi bênh con và vợ chồng quay ra cãi nhau. Tôi vào phòng chốt cửa lại, không cho anh vào. Tức quá, anh giật cửa mạnh tôi cũng không mở. Một lúc lâu sau tôi mới ra mở thì mặt anh hằm hằm tức giận. Hai mắt trợn như 2 đèn pha, môi mím lại. Tay nắm chặt như thể muốn giết người. Khuôn mặt đầy sự tức giận và chỉ thẳng vào mặt tôi mà nói: “Mày không tôn trọng tao”.

Tôi trả lời: Anh không tôn trọng tôi sao bắt tôi phải tôn trọng anh?

ĐIỀU KINH KHỦNG ĐÃ XẢY RA…

Mọi thứ bắt đầu dần mất kiểm soát. Anh phi lên giường lấy đôi chân đạp vào thẳng vào mặt tôi, ghì mặt xuống giường, đấm đá tơi bời, bật hết vào cánh cửa này sang bờ tường khác. Đầu tôi rung lên như vừa đập vào cái gì nó rất mạnh. Mắt tôi hoa lên chẳng nhìn thấy gì rồi từ từ tụt xuống nằm bệt dưới đất. Tôi gần như không thở được, thấy cơ thể mình nhẹ nhẹ lâng lâng như sắp được bay lên. Trong giây phút ấy tôi đầu tôi trống rỗng. Tôi thấy mình đang được ai đó kéo lê trên sàn nhà rồi lịm đi.

Khi tôi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên giường, toàn thân ê ẩm đau đớn, sờ vào đâu cũng đau nhức. Tôi bắt đầu nhớ lại mọi chuyện và chạy ra gương. Thì ôi thôi, khuôn mặt bầm tím loang lổ có vết máu. Tôi đã như 1 con điên loạn. Tôi đã chốt cửa lại, rồi lấy rất nhiều đồ để chặn cửa lại và bắt đầu đập tất cả những gì có trong phòng, từ ảnh cưới cho đến bình hoa. Tôi cắt và đập hết các ảnh cưới. Cắt cả quần áo của chồng thành đống rẻ rách.

Tôi khụy xuống và khóc. Khóc trong đau đớn quằn quại. Tôi chỉ muốn mình có thể chết đi ngay lúc này. Tôi không còn thiết tha bất kì điều gì trên đời này nữa. Tôi chẳng còn mặt mũi nào gặp ai. Tôi sẽ chết để anh ta phải day dứt cả đời, phải ân hận cả đời và không bao giờ được sống thanh thản.

Tôi bắt đầu lên kế hoạch cho việc tự tử thì ở đâu rất nhiều người đến, họ gõ cửa ầm ầm, gọi tên tôi, tôi cũng không mở. Rồi họ tìm mọi cách để phá cửa. Tôi nghe thấy con tôi khóc la hét:

“Mẹ ơi, mẹ đừng chết”

Tôi càng đau đớn và khóc to, tôi lẩm bẩm: Hóa ra lâu nay tôi có con à? Mẹ xin lỗi các con, mẹ không phải là người mẹ tốt. Kiếp này mẹ nợ các con rồi, hẹn kiếp sau…Vĩnh biệt…

Rồi mọi người chạy tràn vào, người ôm lấy tôi, người khóc lóc, người dọn dẹp thu đồ. Nhìn như một bãi chiến trường hỗn loạn và tôi còn sống sót sau cuộc chiến sinh tử ấy vậy.

Sau lần ấy một thời gian dài thì vợ chồng trở lại bình thường. Nhưng cũng kể từ đó, tôi trở lên thu mình lại, ít nói, ít cười và đầu óc trống rỗng, hay khóc 1 mình. Vợ chồng cũng ít giao tiếp với nhau.

Tôi còn nhớ cách ngày xảy ra sự việc ấy vài ngày thì bố mẹ chồng có ra nhà tôi và nói chuyện. Bố mẹ không hỏi đầu đuôi cụ thể như thế nào mà ngồi nói tôi mấy tiếng đồng hồ như “tao tưởng mày có ăn có học mà mày cư xử như người vô văn hóa…tao tính chuyện định gọi cho ông bà bên ấy để giao lại mà dậy dỗ”…Nói rất, rất nhiều toàn những lời như có ngàn mũi kim đâm vào trái tim tôi. Chỉ có một câu bố nói rất nhẹ chồng tôi là “đàn ông thì không nên đánh vợ”. Nhưng ngay sau đó mẹ nói thêm vào “phải thế nào nó mới đánh”. Tôi như chết ngất bởi từng câu nói ấy. Tôi chỉ biết khóc, khóc trong đau đớn tột cùng mà không thể mở mồm nói ra được câu nào.

Mẹ tôi còn nói “con tao bị làm sao, không mở mồm xin lỗi bố mẹ được một câu chỉ biết khóc..”

Tôi chỉ muốn phát điên lên để khỏi thấy cuộc đời này nhiều cay đắng. Tôi không biết mình sống để làm gì? không biết bấu víu vào đâu? không dám nói với bố mẹ đẻ hay tâm sự với anh chị, sợ họ lo lắng cho tôi mà hao tổn sức khỏe. Một mình chịu đựng..

Tôi không tin và không chấp nhận sự thật là anh có thể đánh tôi đến như vậy. Tôi mất niềm tin vào cuộc sống. Tôi hận bản thân mình, hận chồng. Bao năm qua dù vất vả đến đâu, dù bao lần cãi vã, dù cũng không ít lần chồng đánh tôi. Nhưng cứ nghĩ đến chồng ngoại tình và đánh vợ thừa sống thiếu chết rồi được bố mẹ dăn dạy như vậy là tôi không chịu được lại khóc.

TÔI BẮT ĐẦU XUẤT HIỆN NHỮNG DẤU HIỆU BẤT THƯỜNG TRONG TÂM LÝ..

Mỗi lần bước vào căn phòng đó là tôi lại thấy sợ hãi. Đặc biệt là khi nằm xuống giường chỉ cần có tiếng động nhỏ, tôi lại rơi vào trạng thái hôn mê. Toàn thân lúc nóng lúc lạnh. Mê sảng, ảo ảnh, sợ hãi. Hay nhìn thấy ảo giác bóng ai đó khi thì đứng đầu giường, khi thì đứng chân giường, thoát ẩn thoát hiện. Có khi nghe thấy bước chân ai đó đi trong nhà giữa đêm khuya. Gần như đêm nào cũng mơ ác mộng có ai đó chạy đuổi theo mình lúc là chồng, lúc là ai đó.

Những lúc như vậy tôi chỉ muốn có thể chết đi cho nhẹ đầu. Tình trạng đó liên tục trong một thời gian khá dài. Tôi nói với chồng nghỉ một ngày để đưa tôi đi khám bệnh. Tôi đến bệnh viện Bạch Mai, Khoa tâm thần. Sau một ngày vật lộn với khám hết cái này rồi test cái kia, sau lại chụp chiếu thì bác sĩ yêu cầu cho gặp người nhà.
Hai người đàn ông họ nói gì tôi không nghe rõ, chỉ biết ngồi khóc, khóc như thể tiễn đưa chính mình vậy.
Bác sĩ nói “ Anh muốn vợ anh khỏi bệnh hay anh muốn khẳng định anh đúng?
Bác sĩ kê đơn rất nhiều loại thuốc và nói phải kiên trì mới hy vọng chữa được căn bệnh này. Hẹn 6 tháng sau đến khám lại.
Tôi lại khóc, chân tay run rẩy, bước đi không nổi trong hành lang bệnh viện, mắt hoa lên như muốn sụp xuống. Tôi nghĩ tôi sẽ bị điên và trả về nơi dành cho người bị tâm thần.
Anh nói “Thôi mà, không sao đâu”.
Tôi lắp bắp hỏi không ra hơi: E muốn chết, hãy để em chết.
Chồng tôi nói: Em chết rồi, con sẽ ra sao?  Anh sẽ sống thế nào? Anh rất yêu em, hãy tha thứ cho anh.

Anh ôm chặt tôi vào lòng và khóc, chúng tôi ngồi quỳ ở hành lang bệnh viện, mọi người đi qua đi lại rất nhiều. Họ thấy chúng tôi khóc và khóc theo, rồi xì xào to nhỏ gì đó, chắc họ nghĩ tôi sắp chết vì mắc phải căn bệnh hiểm nghèo nào đó.

Khi anh nhắc đến con tôi mới nhớ ra là bao lâu rồi tôi không cho con đi chơi? Bao lâu rồi tôi không ôm con vào lòng? Thương con, thương mình tôi cứ gào lên trong tuyệt vọng như thể cuộc đời này đã ban cho tôi một cái án tử hình vậy. Nước mắt làm mờ con đường phía trước. Tôi chỉ muốn khép đôi mi lại và không mở ra nữa. Tỉnh dậy tôi đã nằm ở nhà, thấy các con ngồi bên cạnh, thấy tôi mở mắt, chúng ôm tôi và nói.
” Mẹ ơi con yêu mẹ lắm, mẹ đừng chết. “Tôi cố mỉm cười mà nước mắt cứ chảy ra, tôi dùng hết sức mình để ôm con mà không chặt.

SUY SỤP TINH THẦN NẶNG KHI BIẾT MÌNH BỊ TRẦM CẢM…

Kể từ ngày khám bệnh về tôi suy sụp tinh thần hơn, xấu hổ, tự ti, mặc cảm vô cùng, ít gặp mọi người hơn.
Tôi hay gặp những giấc mơ về tuổi thơ, bên cạnh ba mẹ, và bạn bè. Được trở về thời còn đi học cấp 2, được cắp sách đến trường, được cười nói mà không có bất kì ưu tư nào.
Mỗi lần mơ thấy giấc mơ đó là tôi không muốn tỉnh lại nữa. Đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của tôi.
Nhưng có một lần tôi mơ thấy một người bạn trong thời còn đi học của mình.
Bạn ấy nói “ mình sẽ không thể tha thứ cho bạn nếu bạn sống không hạnh phúc” rồi bạn ấy quay đi, đi mãi.
Tiếp tục nhiều giấc mơ như vậy, lần nào cũng thấy bạn ấy lảng tránh tôi, coi như người xa lạ. Bỏ lại mình tôi đứng khóc trong cô đơn tuyệt vọng. Khi tỉnh dậy, mắt tôi ướt nhoà. Có lần tỉnh dậy ngồi khóc nức nở, chồng dỗ thế nào cũng không nín được..

LÊN KẾ HOẠCH LY HÔN ĐỂ KẾT THÚC CUỘC HÔN NHÂN NÀY…

Tôi quyết định sẽ ly hôn và trở thành bà mẹ đơn thân vì tôi. Tôi không còn cảm xúc gì với chồng. Tôi không cảm thấy hạnh phúc khi bên cạnh anh ấy.

Tôi âm thầm lên kế hoạch sẽ sống ở đâu? Làm công việc gì? Chuyển trường cho con đi đâu, như thế nào? Thuê nhà bao nhiêu tiền? Chắc chắn là tôi không về ở với bố mẹ, tôi không muốn trở thành gánh nặng và mang lại sự xấu hổ cho họ.
Nghĩ đến bố mẹ tôi lại khóc, tôi chưa báo hiếu gì được cho họ. Tôi là con gái út trong một gia đình có 3 chị em, ba tôi cưng tôi nhất, tin yêu và luôn tự hào về tôi. Vậy mà tôi sống ra nông nỗi này, họ sẽ ra sao nếu biết tôi thế này. Còn mặt mũi nào đi gặp ai?
Sau khi tính toán kĩ rồi tự nhiên tôi ngồi thụp xuống đất và lại khóc, khóc thương bản thân mình. Bao năm qua tôi chẳng có gì trong tay, mặc dù đã cố gắng hết sức mình, giờ ly hôn cuộc đời dang dở, thêm phần bệnh tật, làm sao tôi chăm sóc được cho con bây giờ khi không có một chút tiền nào trong tay?
Nhưng tôi vẫn quyết tâm viết đơn ly hôn, tôi định bụng sáng mai tỉnh dậy tôi sẽ chờ cho chồng đi làm và tôi sẽ chủ động dọn đồ rồi ôm đứa con lớn đi, tôi sẽ để lại đứa con bé ở lại, vì tôi không có đủ kinh tế và sức khỏe để chăm cho 2 đứa. Sau này ổn định về đón sau và để lại tờ đơn đã kí sẵn.

RỒI ĐIỀU BẤT NGỜ XẢY RA..

Đêm đó tôi lại mơ, mơ thấy có tiếng khóc của ai đó. Tôi chợt tỉnh dậy thì thấy con đang gõ cửa và khóc rất to. Tôi chạy lại mở cửa thì đứa con thứ 2 ôm chầm lấy tôi vừa khóc vừa nói “ mẹ đừng bỏ con”.


Tôi tròn mắt ngạc nhiên, vì tôi chưa nói điều này với ai, sao con lại biết được.
Tôi hỏi lại con: sao con lại nói vậy?
Con trả lời: Đêm qua con mơ thấy mẹ bỏ con mẹ đi , con khóc hoài mà mẹ vẫn đi. Con chạy theo mà không tìm thấy mẹ. Con yêu mẹ nhiều lắm.
Mẹ con tôi ôm nhau khóc nức nở. Chồng tôi không cầm được nước mắt và ôm 2 hai mẹ con nói:
“Con chỉ đang mơ thôi mà, mẹ con đang bên cạnh con đấy thôi. Thôi nào, hai mẹ con không khóc nữa. Ba rất yêu mẹ, nếu mẹ có đi đâu thì cả nhà mình sẽ đi đấy”.
Con cười ngay được và nói: Ba hứa nhé, con yêu ba mẹ.
Chồng tôi dang tay ôm 2 mẹ con vào lòng, thời gian như ngừng lại.
Anh nói hôm nay cả nhà mình đi chơi . Hai đứa con nhẩy lên vui sướng, hạnh phúc. Đã lâu lắm rồi chúng tôi mới có một ngày thật vui vẻ như vây. Nhìn cảnh chồng con vui chơi bên nhau tôi không cầm được nước mắt. Nếu tôi chia rẽ họ ra thì con tôi sẽ ra sao?

HÀNH TRÌNH ĐI TÌM LẠI HẠNH PHÚC CỦA TÔI..

Sau chuyến đi chơi đó về tôi bắt đầu nghiêm túc nhìn nhận lại chính mình. Tôi bắt đầu viết và đặt ra câu hỏi cho chính mình:

“Tôi có xứng đáng bị thế này không? Tôi sẽ thế nào nếu không khỏi bệnh? Tôi có nên quyết định ở lại với người đàn ông này hay rời xa họ? Tôi thực sự còn cần người đàn ông này nữa không? Họ còn ý nghĩa với tôi không?”

Tôi gác lại chuyện ly hôn. Tôi đã quyết tâm chữa bệnh. Tôi phải khỏe mạnh vì con tôi. Tôi tìm đến chuyên gia tâm lý để được tư vấn rồi tìm đến các khóa học phát triển bản thân, khóa học tâm lý. Học ở đâu tôi cũng khóc, khóc rất nhiều. Sau mỗi lần đi học thì tôi thấy mình như lớn hơn một chút. Tôi ngộ ra rất nhiều thứ mà bấy lây nay tôi không nhìn thấy. Tôi tìm đọc rất nhiều sách về tâm lý , rồi còn tập thiền, tập yoga. Cuộc sống bắt đầu lạc quan, vui vẻ, yêu đời hơn.

Tôi nhận ra rằng: “Người khác sẽ trở thành cái điều bạn nhìn, mong muốn và đối xử với họ.  Đặc biệt là phải cho đi trước khi muốn nhận bất kì điều gì từ ai đó”
Tôi đã ứng dụng 2 điều này cho tất cả các mối quan hệ xung quanh mình.
Sau một thời gian tôi là 1 trong 4 người được phong tặng danh hiệu “ Hội Viên Vàng” trong cộng đồng doanh nhân Việt Nam. Bằng khen treo khắp nhà.

Danh hiệu “Nữ Doanh Nhân Tâm Tài” tôi đã chính thức được nhận vào năm 2013. Và đến năm 2014 nhận danh hiệu “Doanh nhân văn hóa – Nữ tướng thời bình”

Với bản thân, tôi học cách yêu và trân trọng chính mình.

Với chồng, tôi học làm vợ như thế nào cho phù hợp. Tôi chủ động nói điều anh muốn nghe, cho những điều anh muốn nhận. Tôi thay đổi bản thân từ những điều nhỏ nhất. Tôi khen anh nhiều hơn. Thấy anh tủm tỉm cười tôi vui, lại có động lực cố gắng hơn.

Tôi học cách ghi nhận và công nhận những việc anh đã làm dù là nhỏ nhất và anh cũng tích cực khoe công danh thành tích hơn, chúng tôi hút vào nhau những câu chuyện.

Tôi không nói chia tay hay ly hôn như trước nữa, để anh cảm thấy được an toàn trong chính ngôi nhà của mình mà chuyên tâm làm việc.

Tôi học nấu ăn, tạo ra những bữa cơm ngon, những món anh thích để níu chân anh ở nhà nhiều hơn, ít đi ra ngoài hơn.

Anh yêu tôi nhiều hơn, âu yếm tôi hơn. Tôi nhẹ nhàng chủ động mát sa, đấm lưng cho anh với tình thần vui vẻ hào hứng, anh không còn mệt mỏi và khó chịu nữa, cũng ham đi làm và ít cáu gắt hẳn đi.

Tôi chăm lo nhà cửa, con cái để anh có thêm thời gian vui vẻ không vướng bận, đầu óc thoải mái hơn, anh cũng trở lên tươi tắn hơn.

Tôi tìm hiểu về tâm lý đàn ông, để đồng cảm với chồng đặc biệt là “chuyện phòng the”. Tôi tận tụy và điêu luyện lên từng ngày, khiến cho anh hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Tuyệt nhiên không còn nói những lời không hay trước kia nữa mà luôn âu yếm vợ nói lời cảm ơn.

Tôi không kì vọng vào việc chồng phải thay đổi nữa. Anh trót có chê hay nói gì không hay tôi cũng không khó chịu mà chuyển thành câu hài hước gì đó. Không khí gia đình thay đổi lên từng ngày, từng giờ.

Thay vì tôi luôn hỏi tại sao? Tại sao anh đổi xử với em như vậy hay tại sao anh lại có thể nói như thế?

Tôi bắt đầu biết hỏi “Làm thế nào?”

Em phải làm thế nào để anh vui vẻ trở lại?

Em phải cho thêm hay bớt đi gia vị nào để vừa khẩu vị của anh?

Anh muốn em matxa chỗ nào?

Tôi đặt mình vào suy nghĩ của anh, nói những điều anh thích nghe, làm những điều khiến anh vui, cho những thứ anh cần, bù đắp cho anh những chỗ thiếu.

CHỒNG TÔI BẮT ĐẦU THAY ĐỔI TÍCH CỰC..

Chồng tôi cũng thay đổi rất nhiều sau những điều tôi làm, anh quan tâm vợ con hơn, chủ động hỏi ý kiến vợ khi muốn làm hay mua cái gì? Chủ động hỏi vợ tư thế này em có thích không? Chủ động kiên trì chờ vợ về đích trước hay dành nhiều thời gian đưa vợ con đi chơi, du lịch, và đặc biệt là không còn cáu gắt khó chịu hay nói to nữa.

Chúng tôi bắt đầu lập ra văn hóa, quy tắc và mục tiêu của gia đình như không đem nhau ra so sánh với bất kì ai. Không đi chơi quá 23h đêm nếu không có người kia đi cùng. Không đi ngủ qua đêm ở chỗ khác. Khi thấy người kia mệt và không sẵn sàng ân ái thì thôi, còn không tự chủ động tự xử.

Tôi nghiên cứu rất nhiều về tâm lý đàn ông, tôi thấy mình đang đi đúng hướng, và có kết quả thực sự, không lý thuyết.

HẠNH PHÚC MỈM CƯỜI LẠI VỚI TÔI ..

Vợ chồng tôi đã thấu hiểu, đã đồng cảm, đã chia sẻ được cho nhau những chuyện lớn bé trong cuộc sống. Thậm chí tình yêu chúng tôi còn nồng nàn hơn rất nhiều cái thời mới yêu nhau. Tôi rất hạnh phúc. Hiện giờ, tôi đã hoàn toàn khỏi bệnh, tôi không còn dấu hiệu hay triệu chứng gì nữa. Ngủ ngon bên chồng mà không mơ ác mộng.

Tôi càng suy ngẫm câu “ Bạn muốn có một cây táo to khỏe và những trái táo ngon thì không thể gieo trồng và chăm bón theo cách của một cây ổi được, mà phải theo cách của một cây táo.” Và tôi đã có những trái táo ngon mà tôi muốn.

Tôi nhìn thấy và chứng kiến biêt bao cuộc sống của nhiều cặp vợ chồng tan vỡ chia ly. Tôi gần như cảm nhận được hết mọi thứ họ đang diễn ra. Tôi hiểu nguyên nhân ở đâu, điều gì khiến họ trở lên như vậy.

Tôi bắt đầu nghiên cứu nhiều về tâm lý vợ chồng, con cái, gia đình, trước và sau hôn nhân.
Tôi đi học rất nhiều lớp học liên quan đến tâm lý. Tôi càng đi sâu tôi càng chứng kiến nhiều cuộc sống hôn nhân rất bất hạnh…
Tôi quyết định đi chia sẻ cho mọi người về tình yêu, về hôn nhân để những mong sẽ không còn người phụ nữ nào mắc bệnh giống tôi, không còn ai gặp bất hạnh nữa, không còn nhìn cảnh chia ly.

Mỗi lần tư vấn hãy giúp đỡ được cặp vợ chồng nào tôi thấy mình vô cùng hạnh phúc, như thể giúp chính mình trong câu chuyện đó vậy.

Tôi thích câu nói “tập trung vào cải tạo và sửa chữa không cơi nới và đập phá. Bạn chỉ đập phá khi đã biết cách cải tạo mà căn nhà vẫn không phù hợp thì hãy đập nhanh và gọn để xây mới hoàn thiện hơn”. Câu nói này là do tôi đúc rút ra từ chính cuộc sống của mình.

Tôi may mắn đã được “kiến tạo hạnh phúc gia đình”  nhờ sự nỗ lực của bản thân mình. Nếu tôi quyết định ly hôn thì giờ có lẽ tôi đang lang thang đâu đó ai mà biết được.

Tôi mong câu chuyện của tôi sẽ là bài học giúp ai đó tốt hơn ”Bạn không xứng đáng phải tự mình trải qua nỗi đau, bạn mới cảm nhận được hết sự đau đớn. Hãy học từ sự đau đớn của người khác để bạn có thành công hơn”.

“Là phụ nữ phải sống như một chất gây nghiện, hoặc không thể động vào, hoặc không thể từ bỏ. Tuyệt đối không thể biến mình như một đồ chơi để ai đó dễ dàng cầm lên rồi dễ dàng vứt bỏ. Yêu thương là con đường ngắn nhất và duy nhất để phụ nữ lãnh đạo cuộc sống theo ý mình. Là phụ nữ cần phải lãnh đạo bằng yêu thương, tuyệt đối không thể là quyền lực.”

Có lần chồng tôi nói” anh rất xin lỗi em về tất cả, về những tổn thương mà anh đã mang lại cho em. Anh cũng muốn nói ngàn lời cảm ơn em vì em đã cho anh cơ hội để trở thành người đàn ông tốt. Anh cũng không hiểu vì sao anh lại làm như thế mặc dù anh đau lắm, dằn vặt lắm, anh cũng khổ sở vô cùng sau mỗi lần làm em đau đớn. Hãy ở bên anh , đừng rời xa anh vì anh rất yêu em”. Tôi đã khóc, khóc rất nhiều sau lần ấy. Khóc vì hạnh phúc không phải vì đau đớn nữa”.

Rồi chồng tôi còn động viên là “Em đã thay đổi được anh và cứu vãn cuộc hôn nhân này sao em không đi chia sẻ cho nhiều phụ nữ vì anh biết tính khí đàn ông bọn anh tính sĩ diện và lòng tự trọng rất cao. Hẳn là làm phụ nữ tổn thương nhiều. Em hãy chia sẻ cho họ cách mà em đã làm thay đổi anh ý, anh tin chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ lắm rồi”.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về điều chồng tôi nói. Tôi được như vậy cũng là nhờ sự hỗ trợ của rất nhiều người. Tôi nợ họ cả cuộc đời này..và tôi đã quyết định sẽ trở thành người đi chia sẻ CÁCH LÀM VỢ thông qua chương trình “PHỤ NỮ LÃNH ĐẠO BẰNG YÊU THƯƠNG” hai ngày.

Cho đến nay tôi đã chia sẻ hàng chục khóa học về tình yêu hôn nhân tới cho hàng nghìn người và họ đã thay đổi tích cực, đã tìm được giá trị nhất định trong tình yêu hôn nhân. Tôi rất vui và hạnh phúc.

Thông tin thêm về Chuyên gia tâm lý Vera Hà Anh

  • Tên thật của cô là: Nguyễn Thị Hà.

  • Sinh năm: 1984.

  • Là 1 trong 4 người được phong tặng danh hiệu “ Hội Viên Vàng” trong cộng đồng doanh nhân Việt Nam.

  • Danh hiệu “Nữ Doanh Nhân Tâm Tài” tôi đã chính thức được nhận vào năm 2013. Và đến năm 2014 nhận danh hiệu “Doanh nhân văn hóa – Nữ tướng thời bình”.

  • Hiện là Diễn giả, Nữ hoàng hạnh phúc, Chuyên gia tâm lý.

Nếu bạn đang loay hoay, đang đau khổ hay bế tắc trong mối quan hệ này và rất khao khát tìm lại hạnh phúc cũng như sự bền vững trong hôn nhân thì hãy cho phép tôi được giúp bạn, được chia sẻ cho bạn, được đồng hành cùng bạn trên con đường này. Tôi sẽ không ngần ngại bất kì điều gì. Hãy cùng tôi trải nghiệm hai ngày với chương trình:

KHÓA HỌC CHUYÊN SÂU NỮ HOÀNG HẠNH PHÚC

Hãy giúp Vera Hà Anh chia sẻ đi để nhiều phụ nữ có cơ hội tìm lại hạnh phúc cho riêng mình nhé, để phụ nữ chúng mình đỡ vất vả trong đường tình duyên.

THÔNG TIN LIÊN HỆ:

SĐT: 0989612518 – 0988991157 – 02477722888

Mail: verahaanh@gmail.com

Facebook cá nhân: https://www.facebook.com/verahaanh1

Fanpage: https://www.facebook.com/verahaanh

Nhóm tâm sự thầm kín cùng chuyên gia tâm lý Vera Hà Anh: https://www.facebook.com/groups/824120067764598

Trân trọng!

Tiến sĩ tâm lý, Kỷ lục gia – Vera Hà Anh!

Scroll to top